top of page

Nhật ký một ngày hạnh phúc cuối tháng 4

4.30.2020

Vào những ngày cuối tháng 4,thời tiết vẫn còn lạnh và tôi mới vừa đọc xong hai mươi trang tiếp theo của quyển sách "Tôi nói gì khi nói về chạy bộ".


Lẽ ra sẽ là một năm tuyệt đẹp giống với con số của nó?

Năm 2020 quả là một năm đầy khó khăn cho nước Mỹ và cả những quốc gia trên thế giới. Thời điểm tôi ngồi đây gõ lạch cạch trên chiếc điện thoại này là lúc nước Mỹ đang đối mặt với cơn đại dịch coronavirus,chính xác là đang đứng đầu thế giới về số ca nhiễm. Nhưng thời gian này tôi lại không để mình rơi vào trạng thái lười biếng cũng như ủ dột. Tôi đã bắt đầu sống những ngày tích cực hơn từ giữa tháng ba. Trong thời gian này tôi cũng có những quyết định thay đổi cuộc sống của mình.


Thực hiện mục tiêu

Tôi chuyển nhà đến Cambridge,Massachusett. Tôi tự mình lo liệu mọi thứ,lúc nào cũng vậy. Tôi bắt đầu nấu ăn. Tôi bắt đầu thiết lập cuộc sống của mình thêm ý nghĩa và có kế hoạch hơn. Tôi yêu cuộc sống của tôi bây giờ hơn bất cứ cái gì hết. Tôi vạch ra cho mình những công việc cần phải làm trong ngày,những dự định mà tôi sẽ làm trong tương lai,học tiếng Hàn và tiếp theo sẽ là tiếng Tây Ban Nha,học piano,tập thiền và chạy bộ. Mọi thứ như vào khuôn khổ và tạo cho tôi một thói quen hằng ngày,ít nhất là được một tháng tôi thực hiện những điều này,mặc định rằng một ngày tôi sẽ làm những việc này,chắc chắn rồi. Vì hạn chế ra ngoài và tránh đám đông tôi tạo cho mình một khoảng cách nhất định. Hôm nay dự báo thời tiết mưa nhưng đến chiều thì chỉ có mây mù thôi,tôi quyết định ra ngoài đi bộ thay vì chạy bộ. Tôi đang có lý do nên ko thể làm gì khác ngoài vận động cơ thể bằng việc đi bộ.


Bầu trời Cambridge cứ yêu thương tôi theo cách như vậy...

Ngay lúc này tôi có thể cảm nhận được cái lạnh của mùa đông bắt đầu giảm dần và thay vào đó đất trời sẽ bắt đầu khoác lên mình chiếc áo mới khởi sắc hơn với những bông hoa đào nở rộ,hoa tulip cũng lần lượt thi nhau bung ra khỏi lớp áo của nó và khoe ra vẻ đẹp bất tận. Tôi ngồi ở dãy ghế sắt trên lối đi bộ của một công viên gần nhà,thực ra tôi đã chuyển chỗ từ chỗ ngồi có ghế và bàn sắt để đọc sách sang chỗ chỉ có một chiếc ghế sắt không thôi. Tôi vừa hoàn thành tiếp những trang sách của Haruki Murakami,tôi bắt gặp được một đoạn ông miêu tả về khoảng thời gian ông đã từng sống ở Cambridge và phát hiện ra khoảng thời gian đó giống với hiện tại bây giờ nơi tôi đang ngồi đây,nơi mọi thứ đang diễn ra và tôi thực sự rất vui. Tôi ngồi và đọc say sưa. Xung quanh tôi rất ít người, chỉ có vài ông bố bà mẹ đưa con của họ ra bãi cỏ rộng thênh thang kia chơi bóng chày,đạp xe hay lội bộ xung quanh đó. Thỉnh thoảng có vài người dắt những chú chó đáng yêu đi vệ sinh và có lẽ là hưởng khí trời một chút vì cả ngày chủ của nó và nó chỉ ở trong nhà và cảm thấy ngột ngạt quá đỗi. Tôi thích cái cảnh tiếng tụi trẻ hét lên rồi nói chuyện cười đùa với nhau hoà cùng tiếng chim cứ vang lên suốt,tiếng xe cộ, tiếng chân người đi ngang và xung quanh có vài chú sóc nhảy nhót tung tăng đi tìm thức ăn buổi tối. Một cảnh tượng hết sức bình yên làm tôi nhớ đến những buổi chiều mùa hè ở Việt Nam.

Tôi bình yên. Tôi hạnh phúc với những điều bình dị như vậy. Có lẽ hạnh phúc với mỗi người chỉ vậy là đủ rồi,phải thế không? Máy bay trực thăng ở đâu đang lượn vòng trên đầu tôi ngay bây giờ. Tôi mỉm cười rồi đi bộ về nhà.




Tái bút


Cambridge,Masachusetts trong mắt cô gái đang yêu đời bằng tất cả những gì cô có!

Peace,



5 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page